Kỹ thuật sáng tác Dodécaphone trong một số tác phẩm âm nhạc thế kỷ XX
Thực chất dodécaphone là một hệ thống hình thức của âm nhạc atonal mà ở đó
thông thường một tác phẩm viết theo nguyên tắc của âm nhạc dodécaphone luôn chỉ
được sáng tác tối đa trong 12 âm thuộc hệ thống chromatique với nguyên tắc cơ bản là
mỗi nốt chỉ xuất hiện một lần. 12 âm sử dụng trong tác phẩm này còn được gọi là một
serie nốt (hàng âm). Từ hàng âm này chúng ta có thể phát triển tác phẩm bằng cách sử
dụng các dạng của chúng: dạng nguyên thể (ký hiệu trong tất cả các sách giáo khoa trên
thế giới là P), dạng đi giật lùi từ cuối lên đầu (ký hiệu là R), dạng soi gương (ký hiệu là
I), dạng đi giật lùi kết hợp với soi gương (ký hiệu là RI).
Ngoài việc sử dụng bốn chiều gốc của hàng âm thì mỗi chiều đều có thể chuyển
dịch 12 lần nửa cung. Theo lý thuyết “tập hợp” các sự chuyển dịch đó đều qui ước bằng
hướng “đi lên”. Như vậy, một chuyển dịch quãng ba thứ “đi lên” được gọi là T3 (T là
chữ viết tắt chỉ sự chuyển dịch) và một chuyển dịch như thế mà “đi xuống” thì được gọi
là T9, sở dĩ người ta sử dụng hai cụm từ “đi lên’ và “đi xuống” là cách nói ẩn bởi việc
xếp cao độ ở đây không được định vị trong một quãng tám cố định. Tác phẩm đầu tiên
sử dụng serie cao độ là Tổ khúc cho piano, op. 25 của Schoenberg (1874 - 1951)1 2.
Trong Praludium của chương này, Schoenberg đã sử dụng một serie nốt (gọi là hàng âm
khởi đầu, ký hiệu: P) cùng ba chiều khác của hàng âm (R: đi giật lùi có nghĩa là đọc từ
phải sang trái hàng âm gốc; I: soi gương; RI: giật lùi và soi gương) và chuyển dịch hai
lần hàng âm này bằng quãng ba cung (T6).
Trang 1
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Tóm tắt nội dung tài liệu: Kỹ thuật sáng tác Dodécaphone trong một số tác phẩm âm nhạc thế kỷ XX
TRAO ĐỔI - NGHIÊN CỨU KỸ THUẬT SÁNG TÁC DODÉCAPHONE TRONG MỘT SỐ TÁC PHẨM ÂM NHẠC THẾ KỶ XX NCS. Vi Minh Huy1 Tóm tắt: Âm nhạc thế kỷ X X được bắt nguồn từ những thay đổi về quan điểm thẩm mỹ trước những biến động về chính trị, xã hội và sự phát triển nhanh của khoa học kỹ thuật. Ngay từ những năm đầu của của thế kỷ XX, các nhạc sĩ đã có xu hướng sử dụng âm nhạc không điệu tính (atonal) để sáng tác được coi là một thay đổi lớn nhất trong việc tạo ra ngôn ngữ âm nhạc mới và kỹ thuật Dodécaphone chính là một hệ thống hình thức của âm nhạc atonal. Từ khóa: âm nhạc atonal, kỹ thuậtDodécaphone, tiết tấu, điệu tính... Thực chất dodécaphone là một hệ thống hình thức của âm nhạc atonal mà ở đó thông thường một tác phẩm viết theo nguyên tắc của âm nhạc dodécaphone luôn chỉ được sáng tác tối đa trong 12 âm thuộc hệ thống chromatique với nguyên tắc cơ bản là mỗi nốt chỉ xuất hiện một lần. 12 âm sử dụng trong tác phẩm này còn được gọi là một serie nốt (hàng âm). Từ hàng âm này chúng ta có thể phát triển tác phẩm bằng cách sử dụng các dạng của chúng: dạng nguyên thể (ký hiệu trong tất cả các sách giáo khoa trên thế giới là P), dạng đi giật lùi từ cuối lên đầu (ký hiệu là R), dạng soi gương (ký hiệu là I), dạng đi giật lùi kết hợp với soi gương (ký hiệu là RI). Ngoài việc sử dụng bốn chiều gốc của hàng âm thì mỗi chiều đều có thể chuyển dịch 12 lần nửa cung. Theo lý thuyết “tập hợp” các sự chuyển dịch đó đều qui ước bằng hướng “đi lên”. Như vậy, một chuyển dịch quãng ba thứ “đi lên” được gọi là T3 (T là chữ viết tắt chỉ sự chuyển dịch) và một chuyển dịch như thế mà “đi xuống” thì được gọi là T9, sở dĩ người ta sử dụng hai cụm từ “đi lên’ và “đi xuống” là cách nói ẩn bởi việc xếp cao độ ở đây không được định vị trong một quãng tám cố định. Tác phẩm đầu tiên sử dụng serie cao độ là Tổ khúc cho piano, op. 25 của Schoenberg (1874 - 1951)1 2. Trong Praludium của chương này, Schoenberg đã sử dụng một serie nốt (gọi là hàng âm khởi đầu, ký hiệu: P) cùng ba chiều khác của hàng âm (R: đi giật lùi có nghĩa là đọc từ phải sang trái hàng âm gốc; I: soi gương; RI: giật lùi và soi gương) và chuyển dịch hai lần hàng âm này bằng quãng ba cung (T6). Để nhận dạng hình thức đặc biệt của serie muốn nói tới, người ta sử dụng những chữ trên đây và thêm vào đó một chỉ số tương ứng với việc chuyển dịch nốt đầu tiên của 1 Khoa Sư phạm mầm non - Nghệ thuật, Trường Đại học Văn hóa, Thể thao và Du lịch Thanh Hóa 2 Nhà soạn nhạc, nhà lý thuyết âm nhạc, nhạc trưởng, nhà sư phạm người Mỹ gốc Áo. 38 TRAO ĐỔI - NGHIÊN CỨU serie trong trật tự bên phải của nó (khởi đầu các trật tự ký hiệu là Po, Io, Ro, RIo). Như vậy, serie P4 là sự chuyển dịch bốn nửa cung theo hướng đi lên so với hình thức ban đầu (Po). Chẳng hạn, nốt đầu tiên của P là mi thì P4 sẽ bắt đầu bằng nốt sol#. Thông thường, trong một tác phẩm viết theo kỹ thuật sáng tác dodécaphone người nhạc sĩ thường chỉ sử dụng một serie để bảo đảm sự thuần khiết và logic. Nguyên tắc này được tìm thấy trong nhiều tác phẩm của Webern (1883 - 1945)3. Ngoài cách sử dụng thông thường, thì Berg hay sử dụng dạng serie hoán vị (thí dụ các âm của serie được xuất hiện theo trật tự 1, 2, 4, 3, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12) hoặc serie gối đầu (chọn các hình thức của serie mà nốt cuối của serie trước trùng với nốt đầu của serie tiếp theo và như vậy những nốt trùng lặp sẽ không được nhắc lại). Chúng ta có thể tìm thấy cách làm này trong Concerto thính phòng cho piano, violon và 13 nhạc cụ hay nhạc kịch Lulu của ông. Webern lại hay sử dụng serie có tính chất đối xứng (chia serie thành ba hoặc bốn đoạn có nguyên tắc nối tiếp quãng giống nhau). Từ kỹ thuật chia hàng âm thành các đoạn gồm ba nốt có thể dẫn tới sự lựa chọn hai đoạn mà mỗi đoạn có sáu nốt chung. Sáu nốt này được gọi là một tổ hợp và được sử dụng có hiệu quả trong Giao hưởng op. 21 của ông. Trong tác phẩm này Po cũng giống như R6 và tổng số các serie khác biệt không phải là 48 như mọi khi mà chỉ còn lại là 24. Tuy nhiên, ngay cả trong các tác phẩm của Berg và Schoenberg được coi là tiêu biểu của việc áp dụng kỹ thuật sáng tác dodécaphone thì chúng ta cũng thường xuyên thấy sự xuất hiện của các nốt thêm vào hay các đoạn chen tự do không thể nối liền với serie khởi đầu. Trong chương I của Tổ khúc trữ tình cho tứ tấu dây, Berg đã sử dụng tới ba serie khác nhau, mỗi serie chia thành hai phần, mỗi phần gồm sáu âm được dựa trên một trong hai hình thức của gam toàn cung. Trên thực tế, kỹ thuật sáng tác dodécaphone của trường phái Viên mới vẫn chưa được phổ biến rộng rãi cho đến tận chiến tranh thế giới thứ I vì một số lý do: Schoenberg và trường phái của ông bị chế độ phát xít kết án là chủ nghĩa Bôn - sê - vích Do Thái và chế độ Bôn - sê - vích lại kết tội loại âm nhạc này là sự suy đồi tư sản. Tuy nhiên, ngay sau Chiến tranh thế giới lần thứ hai, kỹ thuật sáng tác dodécaphone đã được phát triển nhanh chóng và từ sau năm 1950 rất nhiều nhạc sĩ ở phương Tây đã biết đến các ý niệm về lý thuyết âm nhạc này. Sự kiện nổi bật nhất là vào năm 1952, Stravinsky đã bắt đầu viết những tác phẩm theo nguyên tắc của âm nhạc dodécaphone với tác phẩm tiêu biểu là Bản nhạc hòa tấu cho bảy nhạc cụ (1953). Trong số các tác phẩm viết theo kiểu âm nhạc 12 âm, Biến tấu cho dàn nhạc op. 3 Nhà soạn nhạc Áo, nhà chỉ huy, nhà sư phạm học trò và người kế tục của Schoenberg. 39 TRAO ĐỔI - NGHIÊN CỨU 31 (1926 - 1928) của Schoenberg được coi là một tác phẩm tuân thủ khá nghiêm ngặt những qui tắc của phương pháp sáng tác này. Sau phần mở đầu 24 nhịp, phần trình bày chủ đề được giới thiệu bằng một hàng âm xuất hiện theo chiều ngang do đàn cello diễn tấu và hàng âm này bao gồm 12 nốt: sib mi solb mib fa la rê đô# sol sol# si đô 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 Để dễ dàng trong việc phân tích tác phẩm viết theo kỹ thuật sáng tác trên 12 âm, giảng viên môn Phân tích âm nhạc - GS. Paul Cadrin đã sử dụng bảng toán ma trận giúp cho việc nhận dạng nhanh nhất bốn chiều của hàng âm mà mỗi chiều lại bao gồm 12 lần chuyển dịch khác nhau. Theo cách phân tích này chúng ta có thể thay thế các âm từ thấp tới cao bằng số như sau: sib mi solb mib fa la rê đô# sol sol# si đô 0 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 Từ đó, chúng ta sẽ có bảng ma trận của tác phẩm bằng số (ví dụ 1) và bảng ma trận của tác phẩm bằng chữ (ví dụ 2). Ví dụ 1: Bảng ma trận của tác phẩm bằng số 0 6 8 5 7 11 4 3 9 10 1 2 0 0 6 8 5 7 11 4 3 9 10 1 2 6 6 0 2 11 1 5 10 9 3 4 7 8 4 4 10 0 9 11 3 8 7 1 2 5 6 7 7 1 3 0 2 6 11 10 4 5 8 9 5 5 11 1 10 0 4 9 8 2 3 6 7 1 1 7 9 6 8 0 5 4 10 11 2 3 8 8 2 4 1 3 7 0 11 5 6 9 10 9 9 3 5 2 4 8 1 0 6 7 10 11 3 3 9 11 8 10 2 7 6 0 1 4 5 2 2 8 10 7 9 1 6 5 11 0 3 4 11 11 5 7 4 6 10 3 2 8 9 0 1 10 10 4 6 3 5 9 2 1 7 8 11 0 Ví dụ 2: Bảng ma trận của tác phẩm bằng chữ 0 6 8 5 7 11 4 3 9 10 1 2 0 Sib Mi Solb Mib Fa La Rê Đô# Sol Sol# Si Đô 40 TRAO ĐỔI - NGHIÊN CỨU 6 Mi Sib Đô La Si Mib Sol# Sol Đô# Rê Fa Solb 4 Rê Sol# Sib Sol La Đô# Solb Fa Si Đô Mib Mi 7 Fa Si Đô# Sib Đô Mi La Sol# Rê Mib Solb Sol 5 Mib La Si Sol# Sib Rê Sol Solb Đô Đô# Mi Fa 1 Si Fa Sol Mi Solb Sib Mib Rê Sol# La Đô Đô# 8 Solb Đô Rê Si Đô# Fa Sib La Mib Mi Sol Sol# 9 Sol Đô# Mib Đô Rê Solb Si Sib Mi Fa Sol# La 3 Đô# Sol La Solb Sol# Đô Fa Mi Sib Si Rê Mib 2 Đô Fa# Sol# Fa Sol Si Mi Mib La Sib Đô# Rê 11 La Mib Fa rê Mi Sol# Đô# Đô solb Sol Sib Si 10 Sol# rê mi đô# mib sol đô si fa solb la Sib Trong thực tế, ngoài phần giới thiệu hàng âm khởi đầu theo chiều ngang thì bản thân các bè còn lại trong phần trình bày chủ đề cũng tạo thành các chồng âm hàng dọc theo các dạng khác nhau từ hàng âm khởi đầu. Ví dụ 3: Phân tích chủ đề tác phẩm Biến tấu cho dàn nhạc op. 31 của Schoenberg theo chiều dọc. 41 TRAO ĐỔI - NGHIÊN CỨU Từ ví dụ trên, chúng ta thấy cách xây dựng chủ đề âm nhạc theo nguyên tắc dodécaphone có một số điểm giống âm nhạc theo kiểu truyền thống đó là chúng vẫn tạo thành các môtíp với các nhóm tiết tấu khác nhau. Điểm khác cơ bản với âm nhạc trước đây chính là sự không lặp lại các âm đã từng xuất hiện và sự phát triển logique của tác phẩm từ hàng âm khởi đầu. Tuy nhiên, trong một số biến tấu ở tác phẩm này Schoenberg vẫn sử dụng thủ pháp đối vị giống như âm nhạc ở thế kỷ XVI -XVII (biến tấu 2) hoặc phát triển biến tấu từ một môtíp của chủ đề giống như âm nhạc ở thế kỷ XVIII - XIX (biến tấu 6). Có thể nói, âm nhạc thế kỷ XX đã có nhiều đổi mới so với các thế kỷ trước. Sự đổi mới này bắt nguồn từ những thay đổi về quan điểm thẩm mỹ trước những biến động về chính trị, xã hội và sự phát triển nhanh của lịch sử cũng như khoa học kỹ thuật. Kỹ thuật sáng tác dodécaphone được coi là một sự thay đổi trong việc tạo ra ngôn ngữ âm nhạc mới. Nó đã đánh dấu sự ra đời của một tư duy sáng tác mới rời bỏ sự lệ thuộc sức hút điệu tính vốn đã tồn tại trong tâm thức của người sáng tác cũng như công chúng thưởng thức âm nhạc từ hàng mấy trăm năm trở lại đây. Tài liệu tham khảo [1] . A. Vakhramêep (1993), Lý thuyết âm nhạc cơ bản, Nxb Âm nhạc. [2] . Tú Ngọc (1991), Trích giảng âm nhạc thế giới thế kỷ XX, Nxb Nhạc viện, Hà Nội. [3] . Phạm Phương Hoa (2007), Phác thảo âm nhạc thế giới thế kỷ XX, Tạp chí Văn hóa nghệ thuật, (9)(58 - 61). [4] . Phạm Phương Hoa (2010), Những đổi mới trong ngôn ngữ âm nhạc thế giới, Tạp chí Văn hóa nghệ thuật, (3)(62 - 65). DODÉCAPHONE TECHNIQUES OF SOME MUSIC WORKS IN THE TWENTIETH CENTURY Vi Minh Huy, Ph.D student Abstract: Music of the twentieth century has been derived from the changes in aesthetic viewpoints on the political and social fluctuations as well as the rapid development of science and technology. In the early years of the twentieth century, musicians have tended to use atonal music to compose a music work. This has been considered as the biggest change in composing new musical language and Dodécaphone technique is a formalistic system o f atonal music. Key word: atonal music, Dodécaphone technique, rhythm, tonality... 42
File đính kèm:
- ky_thuat_sang_tac_dodecaphone_trong_mot_so_tac_pham_am_nhac.pdf