Can thiệp của dược sĩ lâm sàng đối với sử dụng kháng sinh trên bệnh nhi nhiễm khuẩn đa kháng tại khoa hồi sức tích cực, bệnh viện Nhi đồng 1
Mục tiêu: (1) Khảo sát tính hợp lý trong việc sử dụng kháng sinh trên bệnh nhi nhiễm vi khuẩn đa kháng và
(2) Đánh giá vai trò của dược sĩ lâm sàng trong việc nâng cao tỷ lệ kháng sinh hợp lý ở các bệnh nhi này tại khoa
Hồi sức tích cực (HSTC) bệnh viện Nhi Đồng 1.
Phương pháp: Mô tả hàng loạt ca có so sánh hồi cứu. Dữ liệu về tính hợp lý sử dụng kháng sinh để điều trị
nhiễm trùng do vi khuẩn đa kháng do dược sĩ lâm sàng thu thập trong 6 tháng can thiệp từ 01/01/2015 đến
01/07/2015, được so sánh với dữ liệu trong 12 tháng trước khi có sự can thiệp từ 01/05/2013 đến 01/05/2014.
Đánh giá tính hợp lý sử dụng kháng sinh dựa trên Phác đồ Điều trị Nhi khoa 2013 của Bệnh viện.
Kết quả: Sự can thiệp của dược sĩ lâm sàng trong việc nâng cao tỷ lệ sử dụng kháng sinh hợp lý tại ICU
không có ý nghĩa thống kê (p = 0,38). Không có khác biệt đáng kể giữa nhóm có can thiệp và trước can thiệp về tỷ
lệ kháng sinh hợp lý (37,3% so với 34,0%), lựa chọn kháng sinh hợp lý (72,5% so với 54,7%) và thời gian điều
trị hợp lý (96,1% so với 94,3%). Đa số phân lập đều là vi khuẩn Gram (-), dưới 10% là Gram (+). Vi khuẩn đa
kháng chiếm 89,8%, chủ yếu là Acinetobacter spp. và P. aeruginosa. Acinetobacter spp. có mức độ kháng kháng
sinh cao và có nhiều điểm tương đồng.
Kết luận: Tỷ lệ nhiễm trùng do vi khuẩn đa kháng thuốc tại ICU rất cao, chủ yếu là Acinetobacter spp. Nỗ
lực để nâng cao sự hợp lý trong sử dụng kháng sinh của dược sĩ lâm sàng tại ICU là không đáng kể do chưa đủ
kiến thức và kỹ năng lâm sàng.
Trang 1
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Tóm tắt nội dung tài liệu: Can thiệp của dược sĩ lâm sàng đối với sử dụng kháng sinh trên bệnh nhi nhiễm khuẩn đa kháng tại khoa hồi sức tích cực, bệnh viện Nhi đồng 1
Nghiên cứu Y học Y Học TP. Hồ Chí Minh * Phụ Bản Tập 23 * Số 4 * 2019 Hội Nghị Khoa Học Nhi Khoa BV. Nhi Đồng 1 160 CAN THIỆP CỦA DƯỢC SĨ LÂM SÀNG ĐỐI VỚI SỬ DỤNG KHÁNG SINH TRÊN BỆNH NHI NHIỄM KHUẨN ĐA KHÁNG TẠI KHOA HỒI SỨC TÍCH CỰC, BỆNH VIỆN NHI ĐỒNG 1 Nguyễn Thị Bích Nga*, Nguyễn Ngọc Khôi** TÓM TẮT Mục tiêu: (1) Khảo sát tính hợp lý trong việc sử dụng kháng sinh trên bệnh nhi nhiễm vi khuẩn đa kháng và (2) Đánh giá vai trò của dược sĩ lâm sàng trong việc nâng cao tỷ lệ kháng sinh hợp lý ở các bệnh nhi này tại khoa Hồi sức tích cực (HSTC) bệnh viện Nhi Đồng 1. Phương pháp: Mô tả hàng loạt ca có so sánh hồi cứu. Dữ liệu về tính hợp lý sử dụng kháng sinh để điều trị nhiễm trùng do vi khuẩn đa kháng do dược sĩ lâm sàng thu thập trong 6 tháng can thiệp từ 01/01/2015 đến 01/07/2015, được so sánh với dữ liệu trong 12 tháng trước khi có sự can thiệp từ 01/05/2013 đến 01/05/2014. Đánh giá tính hợp lý sử dụng kháng sinh dựa trên Phác đồ Điều trị Nhi khoa 2013 của Bệnh viện. Kết quả: Sự can thiệp của dược sĩ lâm sàng trong việc nâng cao tỷ lệ sử dụng kháng sinh hợp lý tại ICU không có ý nghĩa thống kê (p = 0,38). Không có khác biệt đáng kể giữa nhóm có can thiệp và trước can thiệp về tỷ lệ kháng sinh hợp lý (37,3% so với 34,0%), lựa chọn kháng sinh hợp lý (72,5% so với 54,7%) và thời gian điều trị hợp lý (96,1% so với 94,3%). Đa số phân lập đều là vi khuẩn Gram (-), dưới 10% là Gram (+). Vi khuẩn đa kháng chiếm 89,8%, chủ yếu là Acinetobacter spp. và P. aeruginosa. Acinetobacter spp. có mức độ kháng kháng sinh cao và có nhiều điểm tương đồng. Kết luận: Tỷ lệ nhiễm trùng do vi khuẩn đa kháng thuốc tại ICU rất cao, chủ yếu là Acinetobacter spp. Nỗ lực để nâng cao sự hợp lý trong sử dụng kháng sinh của dược sĩ lâm sàng tại ICU là không đáng kể do chưa đủ kiến thức và kỹ năng lâm sàng. Từ khóa: kháng sinh, hợp lý, sử dụng, đa kháng, dược sĩ lâm sàng ABSTRACT IMPACT OF CLINICAL PHARMACIST INTERVENTION ON ANTIBIOTICS USED IN PATIENTS WITH MULTI DRUG RESISTANT BACTERIAL INFECTION AT INTENSIVE CARE UNIT AT CHILDREN’S HOSPITAL 1 Nguyen Thi Bich Nga, Nguyen Ngoc Khoi * Ho Chi Minh City Journal of Medicine * Supplement of Vol. 23 – No. 4 - 2019: 160 – 166 Objective: The purposes of this study were to investigate therationality inusing antibioticsin patient with infection caused by multidrug- resistant bacteria in an intensive care unit (ICU) at a Children’s Hospital at Ho Chi Minh city in Viet Nam. The study also explored whether the intervention made by clinical pharmacist on antibiotics selections to treat infections may improve the appropriateness of antibiotics usage. Method: This was a retrospective study and chart reviews. Data collected during 6-month intervention, from January to July 2015, by a clinical pharmacist on appropriateness of antibiotic selection to treat multidrug resistant bacteria infections, were compared to data in 12 months prior to the intervention, from May 2013 to May 2014. The assessment of appropriateness of antibiotics usage was based on the 2013 Treatment Guidelines of the Children’s Hospital. *Bệnh viện Nhi Đồng 1 ** Đại học Y Dược TP. Hồ Chí Minh Tác giả liên lạc: ThS.DS. Nguyễn Thị Bích Nga ĐT: 0903634024 Email: ngantb@nhidong.org.vn Y Học TP. Hồ Chí Minh * Phụ Bản Tập 23 * Số 4 * 2019 Nghiên cứu Y học Hội Nghị Khoa Học Nhi Khoa BV. Nhi Đồng 1 161 Results: The intervention conducted by the clinical pharmacist to improve the appropriateness of antibiotic selections in ICU was not statistically significant (p = 0.38). There were no significant differences between intervention and pre-intervention in terms of antibiotic usage rate (37.3% versus 34.0%), antibiotic selection (72.5% versus 54.7%), and antibiotic duration (96.1% versus 94.3%). Majority of isolates were Gram negative bacteria and less than 10% were Gram positive. Multidrug resistant bacteria accounted for 89.8% of all isolates, mainly Acinetobacter spp. (45.6%), P. aeruginosa (17.2%). Acinetobacter spp. was highly resistant and its resistant patterns were very similar. Conclusions: The rate of multidrug-resistant bacteria infection in ICU, mainly Acinetobacter spp., was high. Effort to improve appropriateness of antibiotics usage by clinical pharmacist in ICU was not significant due to insufficient training. Key words: antibiotics, appropriateness, usage, multidrug-resistant, clinical pharmacist ĐẶT VẤN ĐỀ Kháng sinh là một trong những thuốc được kê đơn nhiều nhất trên thế giới(13), đặc biệt ở bệnh viện nhi vì bệnh nhiễm trùng là bệnh phổ biến nhất và là nguyên nhân gây tử vong nhiều nhất ở trẻ em(1). Tuy nhiên, đề kháng kháng sinh đang trở thành vấn đề toàn cầu. Việc sử dụng kháng sinh không hợp lý làm tăng nguy cơ vi khuẩn đề kháng với kháng sinh. Nhiều nghiên cứu trên thế giới cho thấy tỷ lệ sử dụng kháng sinh hợp lý còn thấp, trong đó có ở trẻ em(3,5,10,13,17,16,18). Nâng cao tỷ lệ sử dụng kháng sinh ... lượng (non- parametric) tương ứng là two-sample Mann- Whitney U. Phép kiểm Chi bình phương so sánh hai tỉ lệ. Ngưỡng thống kê p <0,05 được xem như có khác biệt đáng kể về thống kê. Y đức Nghiên cứu được thông qua bởi Hội đồng Bệnh viện Nhi Đồng 1 số 405/BB-BVNĐ 1. KẾT QUẢ Tổng cộng có 104 bệnh nhân được chọn lựa: 53 bệnh nhân cho giai đoạn trước can thiệp và 51 bệnh nhân cho giai đoạn có can thiệp. Bệnh nhân trong hai nhóm khá tương đồng hầu hết các chỉ số ngoại trừ số ngày nằm ICU (Bảng 2). So sánh giai đoạn trước và có can thiệp, vi khuẩn đa kháng được phân lập chủ yếu là vi khuẩn Gram(-), chiếm trên 80%. Acinetobacter spp chiếm tỷ lệ cao nhất trong nhóm Gram(-) và với vi Y Học TP. Hồ Chí Minh * Phụ Bản Tập 23 * Số 4 * 2019 Nghiên cứu Y học Hội Nghị Khoa Học Nhi Khoa BV. Nhi Đồng 1 163 khuẩn Gram(+) đa kháng thì S. epidermidis là chủ yếu (Bảng 3). Bảng 2. Đặc điểm nhân khẩu học nhóm trước can thiệp và có can thiệp Đặc điểm Trước can thiệp n = 53 Có can thiệp n = 51 p Tuổi (tháng) 18,8 ± 5,0 22,9 ± 5,4 0,44 Cân nặng (kg) 8,5 ± 1,19 9,9 ± 1,4 0,13 Giới tính (nam) 30 (56,6) 26 (51,0) 0,57 Số bệnh kèm theo (số bệnh) 2,4 ± 0,2 2,6 ± 0,2 0,60 Suy thận 3 (5,7) 4 (7,8) Suy gan 2 (3,8) 6 (11,8) Béo phì 1 (1,9) 0 (0,0) Số ngày nhập viện trước khi khảo sát (ngày) 31,8 ± 8,2 42,5 ± 10,6 0,07 Số ngày nằm ICU trước khi khảo sát (ngày) 21,1 ± 7,6 27,8 ± 8,2 0,00 Số ngày khảo sát (ngày) 21,4 ± 7,4 11,8 ± 1,7 0,15 Số lần cấy ra vi khuẩn đa kháng (số lần) 1,6 ± 0,1 1,6 ± 0,1 0,32 Bảng 3. Số lần cấy ra vi khuẩn đa kháng trong nhóm trước can thiệp và có can thiệp STT Vi khuẩn Trước can thiệp n = 91 Có can thiệp n = 92 1 Acinetobacter spp. 43 (47,2%) 41 (44,6%) 2 P. aeruginosa 7 (7,7%) 27 (29,3%) 3 E. coli 8 (8,8%) 3 (3,3%) 4 Klebsiella spp. 7 (7,7%) 3 (3,3%) 5 B. cepacia 2 (2,2%) 4 (4,3%) 6 S. aureus 4 (4,4%) 1 (1,1%) 7 S. epidermidis 12 (13,2%) 8 (8,7%) 8 Các vi khuẩn khác 8 (8,8%) 5 (5,4%) Kết quả điểm đánh giá sử dụng kháng sinh tại ICU Điểm đánh giá sử dụng kháng sinh trung bình của nhóm trước can thiệp là 7,23 ± 2,67 và không có khác biệt đáng kể so với nhóm có can thiệp là 7,8 ± 2,45(p = 0,38). Tỷ lệ sử dụng kháng sinh hợp lý chung trong hai nhóm đạt mức ~ 37%, khác nhau không có ý nghĩa thống kê (p = 0,73). Các nội dung sử dụng kháng sinh hợp lý còn lại giữa 2 nhóm khác nhau không có ý nghĩa thống kê, ngoại trừ tỷ lệ đường dùng và cách dùng hợp lý nhóm trước can thiệp và nhóm có can thiệp khác nhau có ý nghĩa thống kê (p = 0,04). Trong cả hai nhóm, lựa chọn kháng sinh, liều dùng và khoảng cách liều có tỷ lệ hợp lý thấp nhất (dưới 70%); các nội dung còn lại có tỷ lệ hợp lý đều trên 90%. Cả 2 nhóm không có trường hợp xảy ra tương tác thuốc - tương kỵ nghiêm trọng (Bảng 4). Ở cả hai nhóm, lựa chọn kháng sinh không hợp lý phần lớn trên Acinetobacter spp, chiếm tỷ lệ trên 50%. Lựa chọn kháng sinh không hợp lý trên vi khuẩn P. aeruginosa của nhóm có can thiệp chiếm tỷ lệ rất cao so với nhóm có can thiệp (38,9% so với 3,7%) (Bảng 5). Bảng 4. Sử dụng kháng sinh hợp lý nhóm trước can thiệp và có can thiệp Stt Biến Trước can thiệp n = 53 Có can thiệp n = 51 p 1 Sử dụng kháng sinh hợp lý chung 18 (34%) 19 (37,2%) 0,73 2 Lựa chọn hợp lý 29 (54,7%) 37 (69,8%) 0,15 3 Liều dùng và khoảng cách hợp lý 33 (62,3%) 31 (60,8%) 0,88 4 Đường dùng và cách dùng hợp lý 53 (100%) 47 (92,1%) 0,04 5 Thời gian hợp lý 50 (94,3%) 49 (96,1%) 0,68 6 Kết hợp kháng sinh hợp lý 49 (92,5%) 46 (90,2%) 0,68 7 Không xảy ra ương tác - tương kỵ nghiêm trọng 53 (100%) 51 (100%) 0,31 Bảng 5. Vi khuẩn có số lần lựa chọn kháng sinh không hợp lý Stt Vi khuẩn Trước can thiệp n = 27 Có can thiệp n = 18 1 Acinetobacter spp. 16 (59,3%) 9 (50%) 2 E. coli 3 (11,1%) - 3 S. aureus 2 (7,4) - 4 P. aeruginosa 1 (3,7%) 7 (38,9%) 5 Klebsiellaspp. 1 (3,7%) - 6 S. coagulase-negative 1 (3,7%) - 7 B. cepacia 1 (3,7%) 2 (11,1%) 8 Vi khuẩn khác 2 (7,4%) - Chỉ định sử dụng kháng sinh không hợp lý trong hai nhóm gặp chủ yếu trên 2 nhóm kháng sinh là Cephalosporin kháng Pseudomonas và Fluoroquinolon. Đối với liều dùng không hợp lý, nhóm trước can thiệp tập trung ở kháng sinh Nghiên cứu Y học Y Học TP. Hồ Chí Minh * Phụ Bản Tập 23 * Số 4 * 2019 Hội Nghị Khoa Học Nhi Khoa BV. Nhi Đồng 1 164 pefloxacin, nhóm có can thiệp chủ yếu là colistin và vancomycin (Bảng 6). Bảng 6. Số trường hợp sử dụng kháng sinh không hợp lý theo từng loại kháng sinh sử dụng Kháng sinh Lựa chọn Liều dùng và khoảng cách liều Đường dùng và cách dùng Thời gian n (%) Kết hợp kháng sinh TCT CCT TCT CCT TCT CCT TCT CCT TCT CCT Amikacin 2 1 1 1 Gentamicin 3 Cefepim 3 2 Ceftazidim 8 4 Imipenem 1 1 Meropenem 1 3 3 Ciprofloxacin 1 4 Pefloxacin 10 2 10 2 1 Metronidazol 3 5 Colistin 7 Vancomycin 5 12 1 1 Khác 1 4 Tổng cộng 22 14 28 22 3 4 1 1 3 5 TCT: Trước can thiệp; CCT: Có can thiệp BÀN LUẬN Đánh giá tình hình bệnh nhân nhiễm vi khuẩn đa kháng thuốc Vi khuẩn đa kháng phân lập chủ yếu tại ICU là Acinetobacter spp, mức độ kháng kháng sinh trong các chủng này cao và có nhiều điểm tương đồng gợi ý sự tồn tại của Acinetobacter spp. tại các buồng bệnh của ICU. So sánh với bệnh viện đa khoa thành phố Cần Thơ, colistin là kháng sinh duy nhất mà các chủng A. baumannii phân lập tại đây còn nhạy hoàn toàn, trong khi A. baumannii đa kháng tại ICU bệnh viện Nhi đang nghiên cứu kháng colistin trên 60%. Sự xuất hiện A. baumannii đa kháng trong các đơn vị điều trị là một thực tế đáng báo động. Điều này đặt ra thử thách và khó khăn lớn cho lâm sàng là không có hoặc có rất ít lựa chọn điều trị thích hợp. Điều đáng lo ngại là gần như thiếu sự phát triển kháng sinh mới chống lại các vi khuẩn Gram(-) đề kháng(12). Kết quả điểm đánh giá sử dụng kháng sinh tại ICU Sự can thiệp của dược lâm sàng không làm thay đổi điểm sử dụng kháng sinh hợp lý tại ICU hay can thiệp không hiệu quả. Một số nguyên nhân có thể dùng để giải thích điều này. Dược sĩ làm công tác lâm sàng là dược sĩ đại học, chưa được đào tạo đúng mức về can thiệp lâm sàng và chưa can thiệp lâm sàng trước đó. Số lượng dược sĩ tham gia can thiệp quá ít, chỉ có một nên can thiệp có thể không liên tục. Thêm vào đó, hoạt động dược lâm sàng còn mới mẻ đối với bệnh viện nên chưa tạo được sự tin tưởng cho bác sĩ tại khoa bệnh nặng như ICU. Cuối cùng là các hướng dẫn về sử dụng kháng sinh của bệnh viện không được cập nhật. Hướng dẫn sử dụng kháng sinh trong nhi khoa của bệnh viện xuất bản cách thời điểm nghiên cứu 10 năm trước đó. Tài liệu hướng dẫn sử dụng kháng sinh tại bệnh viện thiếu những hướng dẫn trong điều chỉnh liều kháng sinh trong suy thận, suy gan, béo phì, lọc máu liên tục, tương tác và tương kỵ giữa kháng sinh với kháng sinh, giữa kháng sinh với thuốc khác. Đây cũng là khuyết điểm của thang điểm dùng trong nghiên cứu này vì đã xây dựng dựa trên phác đồ và hướng dẫn nêu trên. Nghiên cứu này chưa đánh giá ảnh hưởng can thiệp của dược lâm sàng đối với kết quả lâm sàng như thời gian nằm viện, thời gian nằm ICU, tỉ lệ tử vong và tái nhập viện. Tỷ lệ kháng sinh hợp lý (khoảng 37%) thấp hơn so với nghiên cứu tại bệnh viện trường đại học Celal Bayar ở Manisa, Thổ Nhĩ Kỳ là Y Học TP. Hồ Chí Minh * Phụ Bản Tập 23 * Số 4 * 2019 Nghiên cứu Y học Hội Nghị Khoa Học Nhi Khoa BV. Nhi Đồng 1 165 45,7%(17), thấp hơn nhiều so với kết quả tại 19 bệnh viện của Hà Lan là 84%. Về lựa chọn kháng sinh không hợp lý chủ yếu trong hai nhóm kháng sinh là cephalosporin kháng Pseudomonas (ceftazidim và cefepim) và fluoroquinolon (ciprofloxacin và pefloxacin). Trong cả hai nhóm trước và có can thiệp, bệnh tiên lượng xấu hay vượt khả năng điều trị (tình trạng nhiễm trùng có kèm bại não, đa dị tật, bệnh lý thần kinh cơ) chiếm khoảng 70%. Tại ICU nghiên cứu, đối với bệnh tiên lượng xấu, bệnh nhân được điều trị bằng Ceftazidim hoặc Pefloxacin, không dựa trên kết quả kháng sinh đồ, điều này làm dấy lên lo ngại đề kháng kháng sinh(6,13,14,15). Vi khuẩn có lựa chọn kháng sinh không hợp lý là Acinetobacter spp. (trên 50%) do Acinetobacter spp. đa kháng vẫn còn dùng một kháng sinh trong điều trị mà không kết hợp kháng sinh(7,3). Việc sử dụng liều kháng sinh không hợp lý trong cả hai nhóm chiếm khoảng 40%, tập trung ở các nhóm kháng sinh aminoglycosid, carbapenem, fluoroquinolon và vancomycin. So với bệnh viện Nghiên Cứu và Giáo dục Ankara Numune, liều dùng không phù hợp chỉ chiếm 9%(2). Việc theo dõi creatinin huyết thanh không được thực hiện thường xuyên và nhiều trường hợp không đo chiều cao của bệnh nhi để giúp tính GFR. Nguyên nhân của sử dụng liều không hợp lý có thể do phác đồ của bệnh viện. Ví dụ, liều Aminoglycosid trong phác đồ chỉ hướng dẫn chung, không phân biệt liều đồng vận với liều đối với nhiễm trùng Gram(-) nặng(19). Thêm vào đó, phác đồ qui định aminoglycosid chỉ dùng chế độ liều ngày một lần và không quá 7 ngày. Đối với pefloxacin, phác đồ hướng dẫn liều là 20 mg/kg/ngày, và liều này cao hơn nhiều so với hướng dẫn liều pefloxacin trong y văn là 12 mg/kg/ngày. Nhóm có can thiệp có tỷ lệ không hợp lý về đường dùng là 8%, chủ yếu ở nhóm kháng sinh carbapenem. Nguyên nhân chính là do bệnh nhân sử dụng đồng thời nhiều thuốc và để tránh quá tải cho điều dưỡng, bác sĩ chỉ định truyền kéo dài nhưng rút thời gian xuống còn 2,5 giờ thay vì phải truyền tối thiểu 3 giờ thì mới đạt 80% thời gian có nồng độ trên MIC(8). Về thời gian điều trị, tỷ lệ không hợp lý ở cả hai nhóm trước và có can thiệp chiếm tỷ lệ thấp (dưới 6%) do có những trường hợp dùng vancomycin trên 28 ngày hoặc nhiều lần cấy ra Gram(-), không có Gram(+) nhưng không ngưng vancomycin. Việc sử dụng Aminoglycosid 5-7 ngày trong điều trị Gram(-) đề kháng mà không tiến hành đo nồng độ thuốc để điều chỉnh liều cho hiệu quả. Tỷ lệ kết hợp kháng sinh không cần thiết ở hai nhóm chỉ khoảng 10%, chủ yếu là dùng metronidazol để điều trị kỵ khí khi bệnh nhi đã dùng kháng sinh khác có phổ chống kỵ khí tốt (thường là nhóm Carbapenem)(7,19). Trong cả hai nhóm, không có tương tác tương kỵ nghiêm trọng xảy ra giữa kháng sinh với kháng sinh, giữa kháng sinh với các thuốc khác. Điều này cũng hợp lý vì ở nhi khoa, tương tác và tương kỵ thuốc nghiêm trọng chỉ chiếm khoảng 5%(5). KẾT LUẬN Tỷ lệ nhiễm trùng do vi khuẩn đa kháng thuốc tại ICU rất cao, chủ yếu là Acinetobacter spp. Nỗ lực để nâng cao sự hợp lý trong sử dụng kháng sinh của dược sĩ lâm sàng tại ICU là không đáng kể do chưa đủ kiến thức, kỹ năng lâm sàng, số lượng dược sĩ lâm sàng quá ít, hoạt động dược lâm sàng còn mới và các hướng dẫn về kháng sinh chưa cập nhật kịp thời. Trong tương lai cần nâng cao kiến thức và kỹ năng dược sĩ lâm sàng, đẩy mạnh vai trò của dược sĩ trong Ban quản lý kháng sinh của bệnh viện, hoàn thành sớm “Hướng dẫn sử dụng kháng sinh trong nhi khoa” để làm cơ sở tham khảo, huấn luyện cán bộ y tế về kháng sinh và đánh giá việc sử dụng kháng sinh tại đơn vị. TÀI LIỆU THAM KHẢO 1. American Acedemy of Pediatrics (2017). “10 common childhood illnesses and their treatments”. Healthy children.org, https://healthychildren.org/English/health- issues/conditions/treatments/. 2. Amin A, Khan MA, et al (2011). “Review of prescriber approach towards rational drug practice in hospitalised patients”. J Ayub Med Coll Abbottabad, 23(1):19-22. 3. Bennett JE, Dolin R, Blaser MJ (2015) . “Mandell, Douglas, and Bennett's Principles and prctice of infectiuos Diseases”. Elsevier Nghiên cứu Y học Y Học TP. Hồ Chí Minh * Phụ Bản Tập 23 * Số 4 * 2019 Hội Nghị Khoa Học Nhi Khoa BV. Nhi Đồng 1 166 Canada. 4. Bozkurt F, Kaya S, Tekin R, et al (2014). “Analysis of antimicrobial consumption and cost in a teaching hospital”. J Infect Public Health, 7(2):161-9. 5. Dai D, Feinstein J, Zhong W, et al (2015). “Potential Drug-Drug interactions in infant, child, and aldolescent patients in children's hospitals”. Pediatrics, 135(1):e99-108. 6. Daniel P, McQuillen, Russell M. Petrak, Ronald B. Wasserman et al (2008). “The Value of Infectious Diseases Specialists: Non– Patient Care Activities”. Clin Infect Dis, 47(8):1051-1063. 7. David N, Gilbert, Henry FC, George ME, et al (2014). The Sanford Guide to Antimicrobial Therapy 2014, 44th Edition. Antimicrobial Therapy Inc, United States of America. 8. Defez C, Fabbro-Peray P, et al (2004). “Risk factors for multidrugresistant Pseudomonas aeruginosa nosocomial infection”, J Hosp Infect, 57: 209–16. 9. Drusano G (2007). “Pharmacokinetic optimisation of b-lactams for the treatment of ventilator-associated pneumonia”. Eur Respir Rev, 16:45–49. 10. Erbay A, Colpan A, Bodur H et al (2003). “Evaluation of antibiotic use in a hospital with an antibiotic restriction policy”. International Journal of Antimicrobial Agents, 21:308-312. 11. Livermore DM (2003). “The threat from the pink corner”. Annals of medicine, 35(4):226-34. 12. Nouer SA, Nucci M, de-Oliveira MP, et al (2005). “Risk factors for acquisition of multidrug-resistant Pseudomonas aeruginosa producing SPM metallo-b-lactamase”. Antimicrob Agents Chemother, 49:3663–7. 13. Ozkurt Z, Erol S, Kadanali A, et al ( 2005). “Changes in antibiotic use, cost and consumption after an antibiotic restriction policy applied by infectious disease specialists”. Jpn J Infect Dis, 58(6):338-43. 14. Paramythiotou E, Lucet JC, Timsit JF, et al (2004). “Acquisition of multidrug-resistant Pseudomonas aeruginosa in patients in intensive care units: role of antibiotics with antipseudomonal activity”. Clin Infect Dis, 38:670-7. 15. Paterson DL, Panarello G, Dolce L, et al (2000). “Program and abstracts of the 40th Interscience Conference on Antimicrobial Agents and Chemotherapy (Toronto): Successful control of an outbreak of infection due to panresistant Pseudomonas aeruginosa producing a VIM-type carbapenemase”. American Society for Microbiology, Washington DC. 16. Schollenberg E, Albritton WL (1980). “Antibiotic misuse in a pediatric teaching hospital", Can Med Assoc J., 122(1): 49-52. 17. Tunger O, Dinc G, Ozbakkaloglu B, et al (2000). “Evaluation of rational antibiotic use". International Journal of Antimicrobial Agents, 15:131–135. 18. White AC, Atmar RL, Wilson J, et al (1997). “Effects of requiring prior authorization for selected antimicrobials: expenditures, susceptibilities, and clinical outcomes”. Clin Infect Dis, 25:230-9. 19. Wilson JW, Estes LL (2012). “Mayo Clinic Antimicrobial Therapy Quick Guide”. Oxford University Press, New York. Ngày nhận bài báo: 20/07/2019 Ngày phản biện nhận xét bài báo: 30/07/2019 Ngày bài báo được đăng: 05/09/2019
File đính kèm:
- can_thiep_cua_duoc_si_lam_sang_doi_voi_su_dung_khang_sinh_tr.pdf