Tài liệu Tự khẳng định chính mình
Kể từ khi tốt nghiệp tiểu học cho đến nay đã hơn ba mươi năm rồi, các bài giảng đều đã
“chữ thầy trả thầy”, nhưng riêng có một bài mà tôi không bao giờ quên, thậm chí có thể
nói bài học đó đã có ảnh hưởng lớn tới cuộc đời tôi, cho đến tận bây giờ nó vẫn hiện rõ
trong trí óc:
“Vĩ nhân biết coi trọng chính mình ngay từ nhỏ!”
Điều đó không có nghĩa là ngay từ nhỏ, ta đã muốn làm một vĩ nhân, nhưng qua đó tôi đã
rút ra được một điều:
“Nếu bản thân chúng ta không biết coi trọng chính mình, khẳng định sự tồn tại của mình,
thì làm sao ta có thể yêu cầu nguời khác khẳng định ta?”
Hồi học cấp hai, sau khi nghe giảng xong chương “Sinh lý”, thầy giáo nói: “Hãy thử nghĩ
xem, chúng ta mới hạnh phúc làm sao! Chúng ta đã cạnh tranh cùng với bao nhiêu kẻ
khác để được bố mẹ sinh ra và tại sao không phải là nguời khác mà lại chính là chúng
ta!? Trước khi chào đời, chúng ta đã phải trải qua một cuộc cạnh tranh lớn và giành thắng
lợi! Vì vậy dù chúng ta có đẹp, hay xấu, có thông minh, hay đần độn, thậm chí có bị tàn
phế, thì đó vẫn là một niềm hạnh phúc”.
“Sự tồn tại của chúng ta là duy nhất, trên thế giới này không thể tìm ra một nguời thứ hai
giống hệt ta!”
Lên cấp ba, tôi có đọc cuốn sách “Ni Thái Ngữ lục”, nội dung đa phần rất khó chấp nhận,
nhưng có một vài câu khiến tôi rất cảm động:
“Đời nguời là một dòng chảy ô hợp, muốn làm lắng đọng dòng chảy này mà không làm
mất đi sự thuần khiết trong sạch, con nguời tất phải trở thành biển lớn!”Cuốn sách đó cũng nêu: “Con nguời là cái mà ta cần phải vượt lên. Bạn đã làm gì để vượt
lên con nguời đó chưa?”. Tác giả đã dùng giọng điệu rất mạnh mẽ khi khẳng định: “Nếu
không phải là dân du mục, thì chính là bầy cừu!”
Từ đó trong tôi bắt đầu hình thành nên ý tưởng “Khẳng định chính mình”, thử vượt lên
trên rất nhiều nhược điểm từ trước tới nay của mình, và hy vọng mình sẽ vượt lên “mình
của ngày hôm qua”. Tôi rất thích một câu trong “Lễ ký”:
“Nếu như mỗi ngày đều có cái mới, thì mỗi ngày đều sẽ mới, và ngày mai cũng sẽ mới”.
Vì nhân biết coi trọng chính mình ngay từ nhỏ - Đó chẳng phải là triết lý của Mạnh Tử
sao?
Trang 1
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Tải về để xem bản đầy đủ
Tóm tắt nội dung tài liệu: Tài liệu Tự khẳng định chính mình
TỰ KHẲNG ĐỊNH CHÍNH MÌNH "Mỗi chúng ta nên biết coi trọng chính mình ngay từ nhỏ! Trước khi được người khác khẳng định, ta phải tự khẳng định mình trước đã!" - Đó là thông điệp mà cuốn sách này muốn gửi đến bạn. www.ebook4u.vn KHẲNG ĐỊNH CHÍNH MÌNH Lời giới thiệu Cuốn sách Khẳng Định Chính Mình này có thể nói đó là những bức thư của tác giả(Lưu Dung - Trung Quốc) gửi cho cậu con trai của mình, hoặc cũng có thể nói đây là quyển sách tác giả viết tặng các bạn trẻ trong và ngoài nước. "Mỗi chúng ta nên biết coi trọng chính mình ngay từ nhỏ! Trước khi được người khác khẳng định, ta phải tự khẳng định mình trước đã!" - Đó là thông điệp mà cuốn sách này muốn gửi đến bạn *** Kể từ khi tốt nghiệp tiểu học cho đến nay đã hơn ba mươi năm rồi, các bài giảng đều đã “chữ thầy trả thầy”, nhưng riêng có một bài mà tôi không bao giờ quên, thậm chí có thể nói bài học đó đã có ảnh hưởng lớn tới cuộc đời tôi, cho đến tận bây giờ nó vẫn hiện rõ trong trí óc: “Vĩ nhân biết coi trọng chính mình ngay từ nhỏ!” Điều đó không có nghĩa là ngay từ nhỏ, ta đã muốn làm một vĩ nhân, nhưng qua đó tôi đã rút ra được một điều: “Nếu bản thân chúng ta không biết coi trọng chính mình, khẳng định sự tồn tại của mình, thì làm sao ta có thể yêu cầu nguời khác khẳng định ta?” Hồi học cấp hai, sau khi nghe giảng xong chương “Sinh lý”, thầy giáo nói: “Hãy thử nghĩ xem, chúng ta mới hạnh phúc làm sao! Chúng ta đã cạnh tranh cùng với bao nhiêu kẻ khác để được bố mẹ sinh ra và tại sao không phải là nguời khác mà lại chính là chúng ta!? Trước khi chào đời, chúng ta đã phải trải qua một cuộc cạnh tranh lớn và giành thắng lợi! Vì vậy dù chúng ta có đẹp, hay xấu, có thông minh, hay đần độn, thậm chí có bị tàn phế, thì đó vẫn là một niềm hạnh phúc”. “Sự tồn tại của chúng ta là duy nhất, trên thế giới này không thể tìm ra một nguời thứ hai giống hệt ta!” Lên cấp ba, tôi có đọc cuốn sách “Ni Thái Ngữ lục”, nội dung đa phần rất khó chấp nhận, nhưng có một vài câu khiến tôi rất cảm động: “Đời nguời là một dòng chảy ô hợp, muốn làm lắng đọng dòng chảy này mà không làm mất đi sự thuần khiết trong sạch, con nguời tất phải trở thành biển lớn!” 1/69 www.ebook4u.vn Cuốn sách đó cũng nêu: “Con nguời là cái mà ta cần phải vượt lên. Bạn đã làm gì để vượt lên con nguời đó chưa?”. Tác giả đã dùng giọng điệu rất mạnh mẽ khi khẳng định: “Nếu không phải là dân du mục, thì chính là bầy cừu!” Từ đó trong tôi bắt đầu hình thành nên ý tưởng “Khẳng định chính mình”, thử vượt lên trên rất nhiều nhược điểm từ trước tới nay của mình, và hy vọng mình sẽ vượt lên “mình của ngày hôm qua”. Tôi rất thích một câu trong “Lễ ký”: “Nếu như mỗi ngày đều có cái mới, thì mỗi ngày đều sẽ mới, và ngày mai cũng sẽ mới”. Vì nhân biết coi trọng chính mình ngay từ nhỏ - Đó chẳng phải là triết lý của Mạnh Tử sao? Học đại học năm thứ nhất, tôi được đọc quyển “Từ thoại dân gian” của Vương Quốc Duy, trong đó có đoạn: “Phàm là những nguời làm việc lớn, đều phải trải qua ba giai đoạn: Gió tây buốt giá thổi rụng lá cây, một mình cô độc bước lên lầu cao, trông về hướng xa xa nơi chân trời”. Tôi ngẫm suy về ba giai đoạn đó, đọc nghiền ngẫm từng từ và cảm nhận sâu sắc cảm giác cô độc quạnh hiu khi đối diện với con đường heo hút “một mình cô độc bước lên lầu cao, trông về hướng xa xa nơi chân trời” và một tấm lòng “quên mình vì nguời khác”; khi xác định giai đoạn khởi phát của cuộc đời, trước tiên phải biết “khẳng định chính mình”! Sau này ra nước ngoài, tình cờ tôi đọc được một bài báo, trong đó có viết: “Người thành công chưa trắc đã có tài năng vượt trội, mà thường là có một khí chất đặc biệt hơn nguời – Đó chính là anh ta không tin mình không thể không thành công, và biết hận bản thân khi mình không thành công. Chính sự phẫn nộ đó đã hóa thành sức mạnh, giúp anh ta thành công!” Câu nói có sức mạnh nhất trong bài báo đó là: “Cái khí chất phải có của một vĩ nhân, chính là tự nhận thấy mình trở nên vĩ đại!” Một hôm, tôi đến thăm quan một nhà thờ Hồi giáo, khi mọi nguời làm lễ, một vị đứng ở trên cao hô lớn. Tôi hỏi phiên dịch, ông ta đang hô to câu gì vậy, cậu phiên dịch nói: “Thành công hãy đến mau! Thành công hãy đến mau!” Tôi bỗng thấy vô cùng xúc động: Thành công không phải là cứ chờ đợi là sẽ có, thành công cũng không dựa vào cơ duyên, thành công chính là cái đích mà ta cần đi tới. Đã đi đến hơn nửa cuộc đời, tôi không nghĩ rằng mình đã thành công, nhưng tôi luôn đi tìm kiếm một cái Tôi thành công hơn ngày hôm qua. Tôi cũng kô cho rằng mình có tài năng hơn nguời, nhưng tôi không tin thành quả của nỗ lực lại thua kém nguời khác. Tôi luôn luôn tâm niệm câu nói: “Mỗi chúng ta nên biết coi trọng chính mình ngay từ nhỏ! 2/69 www.ebook4u.vn Trước khi được nguời khác khẳng định, ta phải tự khẳng định mình trước đã! Tự thuật Mùa hè năm ngoái, theo lời mời của đài truyền hình, tôi trở về Đài Loan, tiến hành đánh giá các tiết mục văn nghệ. Thời gian ở lại ngót nghét n ... ” Câu chuyện này khiến ba nhớ đến chuyện một nguời bạn của ba đi mua nhà, thấy trong nhà có treo một cái gương khắc trổ hoa văn rất đẹp, anh ta liền đề nghị chủ nhà để lại cái gương đó. Chủ nhà không đồng ý nói: “Cái gương đó treo trên tường, không được tính là một bộ phận của cấu trúc nhà, nên tôi phải mang đi”. Người bạn của ba rất nhanh trí nghĩ ra ngay một lí do: “Thông thường nguời Trung Quốc chúng tôi rất coi trọng cái gương, chúng tôi cho rằng gương treo lâu trong nhà có tác dụng bảo vệ, không thích hợp cho việc thay đổi” Vừa nói dứt lời, chủ nhà liền đồng ý ngay. Hai câu chuyện này rất giống nhau phải không con? Tuy không đồng ý với việc lừa giối nhưng ba lại không thể không nghĩ tại sao có những việc bình thường rất khó lòng giải quyết, nhưng hễ cứ nhắcđến vấn đề tâm linh thì lại có thể giải quyết được ngay một cách dễ dàng. Vấn đề này chứa đựng những điều hết sức thâm sâu, đáng được đưa ra thảo luận. Nghĩ cả buổi sáng, cuối cùng ba cũng tìm thấy câu trả lời: Nước Mĩ rất tôn trọng những cái nôi văn hóa thiểu số, họ đặc biệt tôn trọng những sự thực khó thay đổi Trải qua cuộc chiến tranh Nam - Bắc và vô số những bài học thảm khốc về những xung đột sắc tộc, cuối cùng những nguời Mĩ cũng hiểu ra rằng: Chúng ta một mặt vui mừng nhận thấy những điểm chung tương đồng của nguời khác, một mặt phải tôn trọng cả những điểm mà nguời khác không giống với mình. Hòa bình chân chính không phải đạt 63/69 www.ebook4u.vn được nhờ sự lấn át của số đông, có thế lực đối với số ít và những kẻ yếu hơn, thấp cổ bé họng. Nếu có đạt được cũng không có sự bình đẳng. Dân chủ không có sự bình đẳng không thể gọi là nền dân chủ thực sự. Xem chương trình nói về động vật hoang dã châu Phi, ba đặc biệt thấy hứng thú với loài sư tử và sói Hyena. Khi những con sư tử gầm lên săn mồi thì sói Hyena là những kẻ yếu hơn, chúng chỉ dám đứng bên cạnh nuốt nước miếng mà thôi. Có những con thèm quá, không chịu được, lân la tiến lại gần, liền bị sư tử đuổi ngay. Điều làm nguời ta ngạc nhiên là cả những con sư tử có con đi theo chúng cũng không để lũ con ăn mồi trước, lũ sư tử lớn ăn cho đến khi no nê đâu đấy, sau đó mới đến lượt lũ sư tử con ăn. Sau cùng, cả nhà sư tử bỏ ra chỗ khác nằm liếm láp. Khi ấy lũ sói Heyna mới đến ăn nốt chỗ thừa còn lại. Điều này cũng làm ba nhớ đến câu chuyện hai mươi năm trước khi ba đến nhà một gia đình làm nghề nông ăn cơm, chỉ có nam giới chủ nhà ngồi ở bàn ăn tiếp khách, nguời vợ cứ chạy ngược chạy xuôi, lo bê thức ăn, lũ con chỉ dám thập thò ngoài cửa nhìn vào, có đứa thèm quá không chịu được liều mạng xông vào liền bị mẹ nó tát cho một cái và đuổi ra ngoài. Ba ngồi ăn mà giống như ngồi trên hàng ngàn cái kim đau nhói, nuốt thức ăn như thể đang nuốt những hòn sỏi vậy, cứ nghẹn ứ ở cổ họng. Cho đến bây giờ, ba vẫn còn nhớ như in hình ảnh đứa nhỏ ôm một bên má vừa bị tát, nức nở chạy ra ngoài. Cảnh tượng ấy có gì khác hình ảnh bầy sư tử trong chương trình động vật hoang dã kia đâu! Nhưng đến hôm nay, ba dần dần hiểu ra, từ cái bản tính nguyên thủy của loài nguời là anh tranh, tôi cướp, phát triển lên đến đỉnh cao của nhân tính là cả một đoạn đường dài. Cũng có thể nói, chúng ta khi còn nhỏ chỉ biết chăm sóc đến bản thân, sau rồi mới quan tâm đến những nguời trong gia đình, tiếp đó mới đến tập thể, đến những số ít khác, thậm chí nuôi dưỡng bảo vệ cả những loài vật hoang dã cũng cần phải học hỏi từng bước, từng bước. Có một số nguời đến cuối đời vẫn không học hết, trong đó nguyên nhân lớn nhất chính là cái nghèo. Vật chất không đầy đủ quả thực nhiều khi có thể làm nguời ta đánh mất cả sự lịch lãm . Trong những cuốn phim tài liệu về cuộc chiến tranh thế giới thứ II, chúng ta thấy cảnh những phụ nữ châu Âu vốn rất kiêu xa đoan trang, song chỉ vì tranh nhau miếng bánh mì mà đánh nhau vỡ đầu. Thế nhưng, khi nhân tính lên tới đỉnh cao, nguời ta lại có thể làm nên những điều vĩ đại nhất. Ví như khi con tàu Titanic lâm nạn, ai cũng biết thuyền cứu hộ không đủ, nam giới đã nhường cho phụ nữ và trẻ em đi trước. Nhiều năm trước nữa máy bay của công ty hàng không Washington gặp nạn, rơi xuống dòng sông băng, nguời đàn ông nọ đã nhường chiếc thừng thả xuống từ cửa chiếc trực thăng cứu hộ cho nguời phụ nữ không quen biết bên cạnh mình, còn bản thân mình thì bị lạnh cóng mà chết. Từ những câu chuyện trên, con có thể sẽ phát hiện ra rằng, quá trình phát triển của nền văn minh loài nguời đã trải qua biết bao nhiêu mâu thuẫn, đấu tranh mới có được những phẩm chất đạo đức cao đẹp như vậy! 64/69 www.ebook4u.vn Nói như vậy để thấy rằng, tôn trọng nguời khác, phục tùng số đông cho đến việc tôn trọng và chấp nhận thiểu số không phải là một giai đoạn khó đạt được đó sao? Để ba kể cho con nghe một câu chuyện hết sức bình thường, song nó đã khiến ba vô cùng cảm động: Một hôm khi ba đang ngồi kí họa trong vườn thực vật Longisland thì có một tốp phụ nữ Mĩ cười nói đi ngang qua. Thấy ba đang ngồi vẽ, họ bỗng trầm giọng xuống, nói nhỏ với nhau: “Có nguời đang vẽ, không nên quấy rầy anh ta”. 20 – 30 nguời và một mình ba - Quả là không cân xứng. Thế mà tất cả những nguời đó đều tự động im lặng. Thật là một cử chỉ cực kì cao quý! Đúng vậy, đấy là một cử chỉ cực kì cao quý: Hãy biết tôn trọng số ít! Một nguời đàn ông nhường lại chiếc thừng thả xuống từ một chiếc trực thăng cứu hộ cho nguời phụ nữ hoàn toàn không quen biết bên cạnh mình, còn bản thân thì bị lạnh cóng mà chết. Chương 31 Con người và môi trường xã hội Ngày bé ba rất trầm tính, hơn nữa được sự giáo dục nghiêm khắc của gia đình, thế nên đừng nói đến chuyện đánh nhau với bạn bè, ngay cả chuyện cãi nhau thôi cũng rất ít khi xảy ra. Thế nhưng có một lần ba bị đánh đến sưng tím mặt mũi, không phải bị một nguời đánh mà là bị cả một đám bạn học đánh, đến con gái cũng thi nhau đá ba. Nguyên do chỉ vì ba đội một chiếc mũ khá đặc biệt. Đó là chiếc mũ dày theo kiểu nguời Hibolia, do ông nội con để lại. Nói nó đặc biệt không phải vì nó giống như cái bờm ngựa mà là vì chỉ cần kéo mũ xuống một cái thì nó có thể che kín cả mặt. Đấy nó kì quái như thế đấy. Khi ba vừa kéo cái mũ xuống một cái là có ngay nguời đến “hỏi thăm”. Họ cho rằng ba giống như những tên cướp Hồng Dương bịt mặt hay như những tên Ninja có hành tung bí mật trong đêm. Thế là ba bị các bạn cùng lớp quây lại đánh cho một trận nhừ tử. Từ đó không bao giờ ba còn dám đội cái mũ ấy nữa. Năm đầu cấp 2, nhà bị cháy, cái mũ đó cũng cháy theo. Ông hàng xóm tốt bụng thấy nhà mình cháy hết liền mang cho ba một cái quần ống loe. Chẳng biết ông hàng xóm kiếm đâu ra cái quần loe ấy. Khi mặc cái quần ấy thì đến cả đôi giày cũng chìm nghỉm trong cái ống rộng to đùng ấy, còn phần đùi thì lại bó chẽn vào. Vậy là hồi tiểu học đã bị một trận đánh vì chuyện cái mũ rồi, lần này lại đến cái quần ống loe. Vừa bước chân vào trường, lập tức ba bắt gặp những ánh mắt nhìn mình đầy vẻ hiếu 65/69 www.ebook4u.vn kì, dường như muốn nói: “Hừ, to gan đấy nhỉ, bị cháy một trận thế mà không chết, phục sinh rồi lại thoát xác biến thành nguời khác đây!” Quả nhiên, ba đã biến thành nguời khác, không phải ba tự mình muốn thay đổi mà là các bạn học bắt ba phải thay đổi. Ba bắt đầu có tư tưởng thù oán. Cho dù có như thế nào đi nữa thì cũng không trừng trị thích đáng được những “tay anh chị” ấy. Ba liền dùng ống tre và lò xo làm thành một cái cung, lấy nắp chai nước ngọt làm đạn. Thậm chí cả con dao gọt hoa quả ở nhà, ba cũng đút vào cặp mang đến lớp. Cho đến một hôm, chính đùi ba bị rách một vết. Đau đớn tìm hiểu nguyên nhân đã làm biến đổi một học sinh tốt và hiền lành như ba trở nên như vậy? Tại chính ba? Tại các bạn cùng học? Hay tại cái quần ống loe kia? Ba mươi năm qua rồi, ba mới phát hiện ra rằng, trên thế giới này cái làm nguời ta thay đổi thường là chính những nguời xung quanh. Và thái độ của những nguời xung quanh trước sự thay đổi ấy lại thường do chính những thay đổi của bản thân ta. Một nữ diễn viên điện ảnh vốn ăn mặc rất kín đáo, có hôm vô tình mặc một chiếc áo hở ngực. Các nhà báo liền nói cô ta đang thay đổi cách ăn mặc theo lối hiện đại. Có thể chính vì câu nói ấy mà cô diễn viên kia sẽ thay đổi theo chiều hướng đó. Một anh chàng mua tặng cô bạn gái một chiếc xe hơi mui trần, sau đó phát hiện ra rằng cô bạn gái đi đâu cũng lái chiếc xe đó, làm mê đắm bao anh chàng khác, dẫn đến rất nhiều phiền phức, hai nguời cũng vì thế mà cãi nhau luôn. Trách ai bây giờ? Thực ra chẳng thể trách ai được, bởi vì nếu không có ý tưởng đó thì nguời ta sẽ không mưu cầu những thứ như vậy. Khi đã trang bị như thế rồi thì ắt nguời khác phải nhìn vào nó, từ đó họ sẽ có những đánh giá. Con nguời ai cũng muốn thể hiện cả, vì thích thể hiện mà mua một vật gì đó, nhưng liệu sau khi có rồi con có thể không đem ra ngoài mà trưng bày, phô diễn được không? Hồi học đại học, lúc ấy đang thịnh hành mốt mặc mini Juýp, một cô bạn gái nói với ba: “Mỗi lần đi ra ngoài thật là bất tiện! Váy nên ngắn thêm 1cm hay dài thêm 1cm đây? Ngắn thêm 1cm thì sẽ bị công kích bởi cái ngắn hơn 1cm ấy! Dài hơn 1cm lại có cái căng thẳng của việc dài hơn 1cm ấy”. Theo con số thống kê, các vụ án phạm tội về tình dục có một tỉ lệ tương đối lớn có liên quan đến màu sắc kiểu cách của quần áo, thậm chí là tư thế vô tình hay cố ý của nguời bị hại gây ra. Điều này cũng làm ba nhớ đến câu chuyện đã xảy ra cách đây 2 năm: Khi ba trở về Trung Quốc, một nguời họ hàng chỉ sang nhà hàng xóm, cười nói với ba: “Cái nhà đó đang cay cú lắm đấy, trước đây ngày nào nhà họ cũng mở to cửa để cho những âm thanh inh tai nhức óc ảnh hưởng tới hàng xóm, nhằm khoe cái tivi màu mới mua, nào ngờ hôm qua bị đứa nào ném đã vỡ tan rồi. Ai bảo thích khoe khoang cơ?” Nghe nhiều câu chuyện như thế chắc con cũng hiểu ý ba muốn nói gì đúng không. Con muốn mua một cái áo Jacket, con phải đảm bảo được rằng cái áo đó nếu mặc ra ngoài sẽ không gây ra chuyện gì. Ba cho rằng: Một thứ gì đó, có thể tạo ra rất nhiều những trạng thái tâm lý khác nhau, nó tạo ra sự thay đổi của bản thân con, đồng thời tạo 66/69 www.ebook4u.vn ra sự thay đổi trong quan niệm và hành động của nguời khác. Con không cố ý, nhưng có thể nguời khác sẽ đến gây sự với con! Ba dùng ống tre và lò xo làm thành một cái cung, lấy nắp chai nước ngọt làm đạn. Thậm chí cả con dao gọt hoa quả ở nhà, ba cũng đút vào cặp mang đến lớp Chương 32 Làm một con người của thế giới Sáng nay, lúc đi ngang qua phòng con, thấy con đang xịt keo tóc, ba nói: “Nếu một ngày nào đó nhà mình bị ngập nước là tại con đấy nhá!” “Tại sao thế ba?” “Bởi vì trong keo tóc của con chứa chất làm phá hủy tầng ôzôn, hậu quả là ánh sáng mặt trời bị ngăn trở sẽ làm nhiệt độ trên trái đất tăng cao, những tảng băng khổng lồ ở Bắc Cực sẽ tan ra làm nước biển dâng cao, mà nhà ta lại ở bờ biển, nếu có bị ngập nước thì đương nhiên là con chịu trách nhiệm rồi còn gì?” “À ra thế!” – Con ôm bụng cười. Thế nhưng ba nói với con một cách hết sức nghiêm túc đấy, đừng cho rằng ba đang đùa. Thời đại ngày nay không giống như ngày trước nữa, Ngày trước, lúc đại đế Caesar tàn phá Ai Cập thì Hán Nguyên Đế của Trung Quốc lại đang đại xá thiên hạ. Khi thập tự đang tàn sát dân trong thành Jerusalem thì Tống Huy Tông đang hân hoan chuẩn bị lễ đăng quang. Khi đại tướng Bạch Khởi của nhà Tần đang sát hại 40 vạn quân nước Triệu thì Ấn Độ lại đang hưởng thụ những bài ca điệu múa thật vui vẻ của vua A Dục thời Khổng Tước. Nhưng hôm nay, khi Mexico bị động đất lớn thì lập tức Đài Bắc cũng bị chấn động; nhà máy điện nguyên tử Chetnobun bị rò rỉ phóng xạ thì trẻ em châu Á ăn sữa bột của các nước Bắc Âu cũng có nguy cơ bị nhiễm độc; Irac có chiến tranh thì lập tức giá dầu thế giới tăng mạnh. Thế giới này không phải đang ngày càng nhỏ bé lại đó sao? Có thể sau này bay từ New York đến Tokyo chỉ mất có một tiếng đồng hồ. Có thể sẽ có một ngày nào đó, ban ngày con đi làm ở New York, tối ăn cơm ở Đài Bắc, rồi về Calcutta ngủ không biết chừng! 67/69 www.ebook4u.vn Nên nhớ rằng, thế giới này phát triển bằng tốc độ của cấp số nhân, máy tính đang cải tiến máy tính, nguời máy đang sản xuất ra nguời máy. Nước Đức đã thống nhất rồi, Anh Pháp đã có thể thông xe sang nhau. Ai dám đảm bảo câu chuyện tưởng tượng về các vì sao trên bầu trời tập trung lại một chỗ như chi tiết trong bộ phim “Chiến tranh giữa các vì sao” lại không xảy ra trong thực tế ở thời đại chúng ta? Tối thiểu nhất, hôm nay ở Manhatan hàng ngày con cũng có thể gặp gỡ những con nguời thuộc nhiều chủng tộc khác nhau. Ngày nay ở New York nếu chỉ biết mỗi một thứ tiếng Anh chính thống thôi thì chưa đủ, chúng ta cần phải thích ứng với nhiều ngôn ngữ nữa như: Trung Quốc, Pháp, Nhật, Hàn Quốc, Tây Ban Nha, Ấn Độ Một thầy giáo trung học đã từng nói với học sinh rằng: “Nền Công nghiệp xe hơi của Nhật Bản đã dẫn đến tình trạng thất nghiệp của hàng loạt những công nhân chế tạo xe hơi của Mĩ, nhưng nếu chúng ta không nhập khẩu xe hơi từ Nhật thì có thể nguời Nhật sẽ không đủ ngoại tệ để mua lương thực của Mĩ”. Thế giới này trở nên nhỏ đến mức giới thời trang Pari chỉ cần hắt hơi một cái là thời trang của cả thế giới sẽ cảm mạo ngay. Cùng với tốc độ phát triển của thông tin, những phương pháp phẫu thuật mới nhất vừa được đăng tải trên tạp chí y học liền được các bác sỹ trên toàn thế giới áp dụng và có được những kết quả phẫu thuật thành công rực rỡ. Nhà du hành vũ trụ Amstrong có một câu nói nổi tiếng: “Một bước đi nhỏ của tôi nhưng lại là một bước đi lớn của nhân loại”. Hôm nay, lại một con tàu vũ trụ nữa được phóng đi, rất nhiều nguời chú ý đến sự kiện này bởi vì nguời ta nghe nói trạng thái không trọng lượng có thể có tác dụng như một loại thuốc, rất có thể sẽ tạo ta một bước tiến mang tính đột phá trong việc điều trị bệnh AIDS. Nhưng con thử nghĩ xem, trước kia có mấy ai quan tâm đến khoa học không gian cơ chứ? Còn nhớ ở New York, ba con mình đã từng đi xem bảo tàng lịch sử tự nhiên. Khi bước vào hiện vật đầu tiên đập vào mắt là một con chim tiêu bản. Tên của loài chim đó là DODO – nguyên là một loài chim thuộc loại bồ câu có nguồn từ Molis. Chỉ vì không biết bay mà đến cuối thế kỉ trước loài chim này đã bị tuyệt chủng. Hướng dẫn viên trong viện bảo tàng nói với vẻ luyến tiếc: “DODO rất đáng yêu, rất thuần, nhưng chúng đều bị những con nguời ở xã hội văn minh giết chết. Thật là một sự hổ thẹn của loài nguời! Chúng ta không thể để những loài vật khác trên thế giới này tiếp tục tuyệt chủng, đó là trách nhiệm của loài nguời chúng ta!” Đúng vậy, bảo vệ động vật hoang dã, bảo vệ rừng rậm Amazôn, bảo vệ tầng Ôzôn và tất cả những cân bằng sinh thái khác là trách nhiệm của chúng ta Bởi vì trong thế giới nhỏ bé này, chúng ta lại chính là “con nguời", là thế lực, là nhân tố đóng vai trò quyết định. 68/69 www.ebook4u.vn Sống trong thời đại ngày nay, hơn bao giờ hết, con cần có một tầm nhìn xa và một trái tim rộng lớn! 69/69
File đính kèm:
- tai_lieu_tu_khang_dinh_chinh_minh.pdf